Chiều bơ vơ tim sao se sắt tuyết rơi lẻ loi
cầm tay anh, em nghe trống vắng hắt hiu về cuối chân trời
trời gây thêm chia ly cho nỗi nhớ nhung đầy vơi
biết bao giờ mới trông thấy bóng anh yêu.
Trọn đêm qua đôi ta chưa nói hết câu từ ly
bờ môi em run run nước mắt rớt theo từng phút xa lìa
Rồi mai đây khi anh xa vắng biết em về đâu
Biết cuộc tình sẽ như áng phù vân thôi
Chở nắng vào đêm, để mãi còn nhau
Vì biết ngày mai, là lúc biệt ly
Tình vẫn còn đây, người gió bụi xa
Biết có níu kéo vậy thôi
Đời vẫn lặng trôi, một kiếp phù vân
Bờ cát nào mong, biển sóng lặng êm
Giờ phút này đây, còn nói gì đây người ơi!
Đành riêng mang thương đau chôn kín mãi trong lòng thôi
Rồi lặng yên cô đơn khép mắt sống qua một kiếp mong chờ
Phận em đây lênh đênh như lá cuốn theo mùa Đông
Gió Đông lạnh, thiếu hơi ấm trái tim anh
Rồi bao Đông trôi qua sao mãi vẫn chưa gần nhau
Lần biệt ly năm xưa em biết đã không còn chút hy vọng
từng câu thơ yêu thương anh viết vẫn chưa nhòa phai
Suốt cuộc đời, vẫn yêu mãi chỉ anh thôi.
muontrungg@gmail.com