Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Tóc Xưa ( Ngô Thụy Miên)



Ngày nào, nhặt tóc quanh đây
Sợi nằm bên gối, sợi bay ra vườn
Sợi dài, buộc mối, yêu thương
Sợi ngắn cột lấy, nỗi buồn, xa quê

Mượt mà, một thuở, tóc thề
Gió lùa, qua tóc, mân mê, vai mềm
Sợi nào, đánh rớt bên thềm
Nhặt về, chờ tối, ru đêm, giấc nồng


Sợi nào, sáng gội chiều hong
Gió đưa hương tóc, qua song cửa mành
Lạc vào, ngõ vắng nhà anh
Quen người quen cảnh, không đành rời xa

Tóc nào, đen óng hôm qua
Gởi vào trang sách, bên ta mỗi ngày
Sợi nào, là sợi tóc mai
Lòa xòa bên trán, làm ai, phải lòng

Để mà, sáng đợi, chiều trông
Sợi kề bên má, sợi hôn, môi người
Sợi nào, từ thuở, đôi mươi
Tóc tơ se kết, tiếng cười, nỗi đau


Sợi nhìn, ngày tháng, quamau
Tóc xanh hôm trước, bạc màu, hôm nay
Tóc xưa, giờ đã xa bay
Sợi buồn ở lại, ngắn dài, xót xa.